CONTACT CENTER: (024) 3944 6666
Tác phẩm dự thi "IRS TRONG TÔI": TÌNH YÊU IRS
Có lẽ, tôi không cần phải nói gì nhiều về Bài viết quá sức tuyệt vời này, vì tự nó đã chứa đựng tất cả. Với cách hành văn độc đáo, xuất sắc và những tình cảm chân thành, xuất phát từ trái tim, tác giả đã chiếm trọn cảm tình và cảm phục ở người đọc. Càng đọc, càng thấy hay. Càng đọc, càng thấy thấm thía. Càng đọc, càng thấy... không thể chê vào đâu được!
Tác giả: XT ( Nhà đầu tư IRS)
Từ trước tới nay, tôi luôn nghĩ rằng mình là khách hàng thân thiết của IRS. Bao nhiêu ngày, tháng, năm, tôi không nhớ nữa, chỉ biết rằng: lúc nào IRS cũng nằm trọn trong tâm tưởng tôi.
Cho đến một ngày, biết mình đã lầm – Ngày kỷ niệm 2 năm Mr. Market. Lần lượt nhiều hình ảnh lướt qua. Từ buổi đầu sơ khai đến những chuyến đi dã ngoại đông vui. Không có tôi. Lúc này, tôi mới hiểu rằng, mình hoàn toàn chỉ là anh lính mới. (Thời gian tôi ở IRS khoảng 4-5 tháng). Một chút chạnh lòng. Tôi quyết định vào trang Blog này để tâm sự.
Tôi đến với IRS hoàn toàn ngẫu nhiên. Buổi đầu không để lại trong tôi một ấn tượng nào hết.Nơi đây lại xa nhà (so với các sàn khác). Tóm lại, rất nhiều thứ bất tiện. Dần dần, tôi phát hiện ra rằng: nhiều người cũng giống như mình. Họ lặn lội từ xa đến, chứ không chịu vào các sàn gần nhà. Tôi hỏi họ ‘’Tại sao lại như vậy ?’’. Họ trả lời ‘’Tại duyên số’’. Thế là từ đấy, tôi bắt đầu có ý nghĩ tìm hiểu về cái gọi là ‘’duyên số’’ này. Tại sao IRS lại hấp dẫn đến thế? Nhà đâu tư một khi đã đến là đọng lại, không thế trôi được.
Đã có nhiều lời giải thích tại các buổi giao lưu của NĐT: nào là gần gũi, thân mật, nhiệt tình, chu đáo vv…. hơn hẳn các sàn khác . Họ nói rất đúng, song tôi vẫn cảm thấy còn có một điều gì đó chưa bật ra được. Sắp xếp lại những sự việc, cảm xúc đã qua, tôi khắc khoải nghĩ: Phải lần tìm..
Bắt đầu từ việc đơn giản nhất: Tôi có thói quen đến sàn rất sớm. Chưa có ai cả, ngoài chị lao công. Trong lúc chị làm việc, chúng tôi thường trò chuyện với nhau về công việc, gia đình, sở thích… Và trước khi ra khỏi phòng, bao giờ chị cũng pha cho tôi một cốc cà phê, kèm theo câu ‘’Em mời anh !" Đương nhiên, tôi luôn đáp lại bằng lời cảm ơn. Cứ như thế, hết ngày nọ qua tháng kia. Rồi một ngày thứ hai đầu tuần, không thấy chị (chị xin nghỉ vì việc gia đình). Tất nhiên là không có cốc cà phê. Tôi cảm thấy thiếu một cái gì. Không phải là cà phê, vì tôi không có nhu cầu, mặc dù sáng nào cũng được uống. Và hôm đó tôi uống trà như mọi người. Cái mà tôi thấy thiếu chính là những phút trò truyện cởi mở và câu cuối cùng bao giờ cũng là ‘’em mời anh’’.
Điều tôi muốn nói ở đây chính là nét văn hóa. Ở IRS, nó có ngay trong những người lao động giản đơn nhất.
Công việc của chúng tôi thường ngày là giao dịch mua bán thông qua người của IRS. Nhiều khi tôi có ý nghĩ: Nếu IRS đầu tư chiều sâu theo hướng công nghệ cao như một vài sàn khác, thậm chí hơn hẳn như thay thế người nhập lệnh bằng rô-bốt, thì chắc chắn rằng sẽ không bao giờ có sai sót. Hiệu quả công việc sẽ là 100%. Khi đó thì như thế nào nhỉ? Không nỗi buồn , không niềm vui, không cảm xúc. Nếu điều đó là hiện thực, tôi tin là IRS sẽ rất vắng khách. Riêng tôi, thay vì phải ngồi ở IRS, tôi đặt một rô-bôt ngồi cạnh rô-bôt của IRS để nhập lệnh !
Sở dĩ lan man thế này bởi vì tôi sắp đề cập tới cái cốt lõi của vấn đề. Đó là CON NGƯỜI. Nhiều khi, muốn nhận biết được ý nghĩa những gì đang xảy ra, người ta thường dùng phương pháp giả định: Giả sử không có nó, hoặc có cũng như không, lập tức ta thấy rõ giá trị những việc làm bình thường nhất. Điều đó có nghĩa là: Chính con người IRS tạo nên đặc thù, nhân cách rất riêng thu hút các NĐT. Nhân cách đó toát lên ở mọi lúc, mọi nơi, từ việc làm nhỏ nhất. Đó là đặc tính: quên bản thân mình vì khách hàng- một đặc tính mang đầy ý nghĩa nhân văn.
Vậy, cái gì thúc đẩy các bạn làm việc này? Thu nhập cao ư? Tôi nghĩ là không. Hy vọng về sự ổn định nghề nghiệp ư? Cũng chưa hẳn là như thế. Vậy thì vì cái gì ? Vẫn chưa có lời giải đáp...
Hàng ngày, chúng tôi như những anh lính kiêu binh, chỉ biết ra trận tìm kiếm vinh quang, để lại đằng sau bao ngổn ngang nơi chiến trường. Các bạn lại miệt mài, cần mẫn thu dọn và chuẩn bị những gì thuận lợi nhất cho chúng tôi ngày hôm sau.
Nhiều khi tôi tự hỏi: Ở các bạn không có sự riêng tư nào sao? Gần trọn thời gian và sức lực trong một ngày các bạn đã dành hết cho chúng tôi. Tất cả là vì cái gì? Tôi tin rằng, phải có một cái gì đó rất lớn lao. Xin cảm ơn các bạn -những người làm nhiệm vụ chăm- sóc- khách- hàng.
Những buổi sự kiện ngoài giờ giao dịch để lại trong tôi nhiều ấn tượng. Cả trăm con người tham dự mà không một ai cảm thấy lạc lõng, ngại ngùng. Tất cả như đang được sống trong chính ngôi nhà của mình. Tin cậy, ấm áp. Các bạn như những con ong chăm chỉ, tỏa đi mỗi người một việc, đến từng khách hàng: tìm ghế cho người đang phải đứng, phát bản tin hàng ngày, rồi mời nhau những quả ổi xinh xinh... Ánh mắt, nụ cười, cử chỉ, lời nói, hết thảy không một ai trong số các bạn giữ lại làm của riêng cho mình. Tất cả trao hết cho chúng tôi, không hề đòi hỏi. Và lúc nào trong tôi cũng miên man câu hỏi chưa có lời giải đáp: Tất cả vì cái gì?
Tôi hiểu rằng: các bạn đang làm một việc cực kỳ lớn lao mà ngay cả chính bản thân mình cũng chưa nhận thức hết được. Đó là chiến lược dùng người của IRS. Một chiến lược quyết định đến tên tuổi và đẳng cấp của Công ty, không một sàn nào theo được. Trên vai các bạn đang gánh vác nhiệm vụ cao cả, vậy mà lại coi nó như một bản năng thường ngày. Thế mới biết rằng: nghệ thuật đỉnh cao bao giờ cũng bình dị và dễ gần nhất.
Với ý tưởng của các đạo diễn, các bạn nhập vai một cách hết sức xuất sắc và đã thành công trong việc chinh phục NĐT, gắn chặt tình cảm của họ với IRS.
Tôi không còn lời nào để ngợi ca hơn được nữa.
Rất hiếm hoi tôi mới có dịp sinh hoạt ngoại khóa. Cái gì với tôi cũng gây cảm xúc mới mẻ. Hôm đó, vì biết tôi thích âm nhạc nên có bạn đã khoe ngay rằng: cuối buổi cả nhóm sẽ hát tặng chúng tôi một bài hát.Tôi gật đầu thiện cảm và chờ đợi.
Bài hát sha la la với nhịp điệu cha cha cha sôi động. Sau này tôi có tâm sự lại “Nếu trên sàn Karaoke các em sinh động 10 phần thì hôm ấy chỉ còn 1”. Có thể đòi hỏi của tôi hơi chuyên nghiệp, nhưng lỗi không phải của các bạn. Phòng ốc, trang âm, khán giả, tất cả chưa tôn được lời ca và vũ điệu. Tôi đã cùng hát và những muốn biến mình thành trăm khán giả để hòa nhịp với các bạn. Hôm đó, các bạn đã làm tất cả những gì có thể làm được.
Phải qua buổi lễ kỷ niệm đó tôi mới tìm được câu trả lời: chính các bạn đã thấm đẫm tình yêu với IRS và từ đó lan tỏa sang chúng tôi - những NĐT. Chỉ có tình yêu lớn lao đó, các bạn mới đủ sức mạnh vượt qua tất cả để làm nên biểu tượng IRS hôm nay. Công sức của các bạn chính là những viên gạch xây nên ngôi nhà hạnh phúc cho tất cả chúng ta!...
Mải tìm tòi, đã có lần tôi đánh bạo nhìn thật sâu vào mắt EM. Một thoáng bối rối, vì EM không hiểu tôi đang tìm cái gì ở trong đó.
Để nói điều cuối cùng trong bài viết này, tôi chỉ có thể nói rằng: Tôi đã thực sự yêu EM – IRS. Yêu bằng tất cả rung động của trái tim mình !